CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Mắt trái


Phan_56

Nhưng vì sao hành động và suy nghĩ luôn mâu thuẫn như vậy?

Diệu Diệu khom lưng, muốn ngồi lên xe lăn, nhưng không ngờ…

“A!” Diệu Diệu bị Bạch Lập Nhân ôm lấy thắt lưng bế bổng lên.

“Không cần đâu!” Diệu Diệu khẩn trương, tay chân bủn rủn, cuống quít che mặt.

Thấy cô vặn vẹo, giãy dụa rất khí thế, dường như có điều gì đó khó nói, anh hừ lạnh: “Lại muốn nói chúng ta không quen nhau?”

Hừ, thế thì anh càng muốn ôm cô!

Bạch Lập Nhân thuận thế ôm cô vào lòng.

Diệu Diệu bị ôm đến khó thở.

“Đừng, đừng…” Diệu Diệu cứng người, không dám tiếp tục phản kháng nữa, nhưng cũng không biết nên làm gì cho phải.

Chủ yếu là, cô sợ nếu mình còn giãy nữa, càng động thì…

Bạch Lập Nhân ôm cô, không đợi thang máy mà đi thang bộ một cách dễ dàng, lại đi thêm qua một đoạn hành lang thật dài, sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra.

Vào phòng, động tác của anh coi như mềm nhẹ, đặt cô xuống giường.

“Sao lại gầy thành như vậy?” Anh thô lỗ, mất tự nhiên đắp chăn cho cô.

Ôm cô khi một lúc lâu như vậy mà chẳng thấy tốn tý sức nào, không phải anh khỏe, mà là do cô quá nhẹ.

Bạch Lập Nhân định nói gì đó, nhưng lại đờ người ra.

Tay áo khoác của anh, lại… lại…

Diệu Diệu ôm chăn, mặt mũi không biết để đâu cho hết.

Bình tĩnh, bình tĩnh, Bạch Lập Nhân cố ép bản thân mình bình tĩnh lại.

Anh hít sâu vài hơi, sau đó tỉnh tảo lại, cởi áo khoác đặt sang một bên: “Tôi đi mua băng vệ sinh” (=)))))))))

Chương 4

Trong nhà có mẹ là phụ nữ, đương nhiên anh cũng biết cái kia tròn méo thế nào, có điều đi mua băng vệ sinh thì đúng là lần đầu tiên trong đời.

Bạch Lập Nhân đến cửa hàng tiện lợi, thấy loại nào đắt nhất, dày nhất thì nhặt, anh đâu biết loại nào tốt, càng không biết cái gì gọi là lưới, cái gì gọi là bông, anh vốn là đàn ông, làm gì có kinh nghiệm mà nhận biết.

Túi bóng của cửa hàng là loại trong suốt, Bạch Lập Nhân đành phải mua thật nhiều tạp chí để che đống đồ khiến người khác xấu hổ lại.

Dọc theo đường đến bệnh viện, hai cánh tay anh cứng ngắc, cứng nhắc bước đến trước cửa bệnh viện, cứng ngắc nhấn thang máy.

Người khác không nhìn anh, thực sự không có nhìn! Nhưng vì sao anh cứ cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình? Lần đầu tiên trong cuộc đời, Bạch Lập Nhân mẫn cảm.

Đi hết hành lang thật dài, Bạch Lập Nhân không nói không rằng đẩy cửa phòng bệnh, bước vào.

Từ lúc Diệu Diệu tỉnh lại thì đây là lần thứ ba anh bước vào đây.

Cũng chỉ vì quá tức giận.

Mặc dù rất muốn chăm sóc cô, nhìn thấy cô, ôm cô vào lòng.

Bạch Lập Nhân vừa bước vào đã nhìn thấy trong này thừa ra một người, đã vậy hai người họ hình như đang trò chuyện rất vui vẻ.

Nam cười, nữ cũng cười.

Xấu xí, xấu xa!

Bạch Lập Nhân rất muốn nhắc nhở Liêu Diệu Trăn đừng tưởng mình rất quyến rũ, bây giờ, cứ mỗi khi cô cười thì mặt mày đều nhăn thành một nhúm, xấu tệ!

Được rồi, anh thừa nhận bản thân mình rất cực đoan, đôi nam nữ trong phòng, một người đang hỏi han ân cần, còn người kia chỉ đang lịch sự đáp lại mà thôi.

“Bác sĩ nói ngày mai em có thể xuất viện, về sau chỉ cần đến kiểm tra đúng kì là được. Sáng mai anh sẽ qua đây giúp em làm thủ tục xuất viện.” Tiết Khiêm Quân cẩn thận sắp xếp: “Nhưng nhớ, sau khi xuất viện phải ngoan ngoãn một chút, tuy rằng phải ăn nhiều thì mới bồi bổ được, nhưng ăn đến mức đau dạ dày thì hơi quá mức, không phải chuyện tốt.”

Ai cần anh ta quan tâm! Anh ta xem mình là bác sĩ hay bạn trai cô vậy? Cả hai vị trí đều không đủ tư cách á!

Bạch Lập Nhân im lặng tiêu sái bước lại gần, sắc mặt đen khỏi phải bàn.

“Mẹ Diệu nói hiện tại em không nên về nhà. Hôm nay anh vừa đi xem một căn nhà gần bệnh viện, diện tích khoảng 100 mét vuông, trang trí rất ổn, đồ dùng đều đầy đủ, chỉ cần lắp thêm tay vịn để luyện tập thì sẽ rất thích hợp để em ở lại.” Tiết Khiêm Quân cười dịu dàng.

Tiết Khiêm Quân là người một khi đã làm chuyện gì thì sẽ rất chu đáo, đúng là một người đàn ông hoàn hảo.

Diệu Diệu gượng gạo gật đầu: “Cảm ơn… tiền thuê nhà bao nhiêu một tháng?” Mấy ngày nay, Tiết Khiêm Quân vì cô mà làm rất nhiều chuyện, nhiều đến mức cô không biết phải làm sao.

Cơ thể của cô cần phải được tĩnh dưỡng, quả thật không cần tiếp tục ở lại bệnh viện, nhưng mẹ cô từng nói, hiện tại cơ thể cô rất suy yếu, âm khí quá nặng, nếu lúc này mà về nhà, chỉ sợ càng khiến tình hình thêm phức tạp.

Chỉ có thể tạm thời tìm một nơi “sạch sẽ” mà ở. Nhưng với điều kiện ngôi nhà mà đối phương nói, với tình hình của cô hiện giờ chỉ sợ hơi khó khăn.

“Một ngàn tư một tháng.” Anh ta cười cười, trả lời.

Hả?

“Gần bệnh viện?” Điều kiện như vậy mà có giá đó, Tiết Khiêm Quân xác định căn nhà đó không phải ở ngoại thành chứ?

“Đúng vậy.” Tiết Khiêm Quân kiên nhẫn cười cười.

Thấy vẻ mặt cô lộ rõ sự hoài nghi, anh mới cười giải thích: “Đây là giá ở ghép.”

Ở ghép?

Diệu Diệu ngây ngốc.

Nghe thế, sắc mặt Bạch Lập Nhân thối hoắc, thối đến mức đáng sợ.

“Tiết Hồ Ly, anh đừng nói người ở ghép đó là anh đấy chứ?” Bạch Lập Nhân đặt túi đồ xuống đất, lạnh lùng cười.

Tính toán cũng quá khéo đi, đúng là đánh đẹp đánh nhanh.

Nếu hôm nay anh không đến phòng bệnh, nhất định tên Tiết Hồ Ly chết tiệt này sẽ bắt cóc bạn gái anh đi mất!

Bạch Lập Nhân đột nhiên lên tiếng, dọa hai người trong phòng giật mình.

Vừa nhìn thấy anh, nụ cười yếu ớt của Liêu Diệu Trăn lập tức đông cứng, sau đó nhanh chóng vùi mặt vào chăn, chỉ để lộ một đôi mắt đẹp chớp lia lịa.

Bây giờ cả người chỉ còn mỗi đôi mắt này là lành lặn.

Còn Bạch Lập Nhân nháy mắt cảm thấy giận dữ.

Cô làm vậy là sao? Ghét anh phá hư bọn họ à?! Bằng không sao lại bày ra bộ dạng ám muội như vậy?!

Vì Bạch Lập Nhân đột nhiên xuất hiện, Tiết Khiêm Quân cũng sợ run một chút, nhưng chỉ vài giây sau đã khôi phục thái độ tự nhiên: “Đúng, người ở ghép với cô ấy là tôi.” Anh ta thẳng thắn thừa nhận.

Eh?

Diệu Diệu sửng sốt.

“Cô nam quả nữ ở chung! Tiết Hồ Ly, anh đúng là xấu xa, loại tình huống này mà cũng nghĩ ra cho được!” Bạch Lập Nhân chậc lưỡi, vẻ mặt khinh bỉ.

Bị Bạch Lập Nhân châm chọc nên Tiết Khiêm Quân trầm mặt xuống: “Tôi xấu xa thế nào? Với tình hình hiện tại của Diệu Diệu, cậu nghĩ tôi có thể làm gì cô ấy?!” Có khi chỉ cần hơi dùng sức “vân vê” một chút cũng có thể làm cô gãy xương.

“Anh dựa vào đâu mà yêu cầu cô ấy ở chung với anh? Dựa vào đâu mà nghĩ mình có thể làm gì cô ấy?” Bạch Lập Nhân khoanh tay trước ngực, mở miệng bắt bẻ.

Một câu “dựa vào đâu” này khiến Tiết Khiêm Quân không thể phản bác.

“Đúng vậy, tôi từng phạm sai lầm nên không có tư cách. Nhưng tôi vẫn luôn chờ đến ngày cô ấy chịu tha thứ cho mình, tôi tin tưởng bọn tôi nhất định sẽ lại vui vẻ như xưa.” Tiết Khiêm Quân nghiêm mặt.

Những lời này không chỉ đang nói cho Bạch Lập Nhân nghe, mà còn như đang thổ lộ với Diệu Diệu.

Nghe xong lời thổ lộ này, Bạch Lập Nhân buồn nôn.

Tiết Khiêm Quân xoay người, chậm rãi ngồi xổm xuống, đối diện với gương mặt ngạc nhiên của Diệu Diệu: “Diệu Diệu, em có thể tha thứ cho anh không?” Rốt cuộc anh ta cũng đem vấn đề này bật ra khỏi miệng, một góc nhỏ trong lòng, cho dù có lạnh lùng đến đâu cũng đang bất an hồi hộp.

Những vẫn hạ dũng khí nói ra.

Anh ta muốn nhận được câu trả lời.

Diệu Diệu khó xử.

Vì vấn đề này mang tính kỹ thuật quá cao.

Nếu Tiết Khiêm Quân chỉ đơn thuần hỏi cô có tha thứ cho anh ta hay không, thì cô còn trả lời có thể, vì tình yêu trong lòng đã sớm được người khác lấp đầy, nếu đã như vậy, làm sao còn hận, làm sao còn giận?

Có điều, nếu bây giờ cô hạ đầu xuống, chẳng khác gì đang hứa hẹn.

Đặc biệt, sắc mặt của Bạch Lập Nhân đã kém đến mức gần như muốn giết người, cô thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng mà…

Hiện tại bọn họ không thảo luận vấn đề này không được sao? Hiện tại cô không tiện á.

“Anh không cần hỏi, cô ấy vẫn chưa tha thứ cho anh đâu! Vì anh không có tư cách được tha thứ!” Bạch Lập Nhân kiên quyết phá bĩnh bọn họ.

Thánh nhân cũng có cảm xúc, Tiết Khiêm Quân cố kìm cơn giận lại, xoay người, bình tĩnh hỏi: “Bạch Lập Nhân, cho dù tôi có tư cách được tha thứ hay không thì cậu lấy tư cách gì để nói những lời này?”

Một kẻ bị người ta quên bằng sạch thì có tư cách gì đứng đây nỏi nhảm.

Một câu, chỉ một câu thôi đã khiến Bạch Lập Nhân xanh mặt.

“Hai người, hai người có thể ra ngoài một chút không?…” Mắt Diệu Diệu từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm một nơi, căn bản không hề nghe bọn họ đang nói gì.

Làm ơn đi, hai người họ không thể ra ngoài cãi nhau được sao?

“Em câm miệng lại cho tôi!” Bạch Lập Nhân thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Diệu Diệu.

Đều tại cô hết, đang yên đang lành tự nhiên lại quên anh đi làm gì, xem bây giờ anh chật vật chưa?!

Diệu Diệu bị quát, lập tức không dám hó hé gì nữa.

Nhưng thấy thái độ của Bạch Lập Nhân như vậy, Tiết Khiêm Quân lại càng giận.

Anh ta nheo mắt lại: “Bạch Lập Nhân, cậu dựa vào đâu mà hung dữ với cô ấy?” Mấy hôm nay, ngay cả nói chuyện anh ta cũng phải nhỏ nhẹ, không dám nặng lời với Diệu Diệu, hiện tại Bạch Lập Nhân dựa vào đâu mà dám lờ đi cảm xúc của Diệu Diệu, hung dữ với cô?!

Dựa vào đâu? Con mẹ nó, lại là ba chữ “dựa vào đâu”!

Con bà nó, anh không cam tâm!

“Dựa vào việc tôi đây là chồng hợp pháp của cô ấy!”

Một câu, chẳng khác gì sét giữa trời quang, đánh cho Tiết Khiêm Quân xanh mặt, đánh cho Diệu Diệu nhếch miệng.

Hợp pháp, ông trời ơi…

Từ này nghe thế nào cũng không được tự nhiên, trán Diệu Diệu lập tức chảy xuống ba dòng hắc tuyến.

Bạch Lập Nhân cũng không thèm quản, vì để khiến câu nói của mình có thêm sức thuyết phục, anh đi về phía sô pha, cầm áo khoác dính máu của mình lên lấy ra một tấm thiếp màu đỏ, ném thật mạnh xuống mặt đôi nam nữ trước mặt.

“Các người tự mình xem đi!” Anh cam tâm bị lợi dụng, nhưng không phải cái kiểu lợi dụng xong thì vứt đi như giẻ rách.

Nha đầu này anh chấm rồi, không ai được quyền tranh với anh!

Tiết Khiêm Quân đờ người, nhưng vẫn cầm lấy tấm thiệp đỏ thẫm nổi bật trên ra giường màu trắng.

Trên tấm thiệp có viết tên họ người đính hôn, ngày tháng năm sinh, ngày lành tháng tốt, cùng tên chủ hôn và bà mối.

Mặt Tiết Khiêm Quân nháy mắt trắng bệch.

Vì, ngày ghi trên tấm thiếp…

“Hai người, hai người ra ngoài thảo luận tiếp được không? Tôi, tôi có việc gấp…” Diệu Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục lí nhí yêu cầu.

“Câm miệng.” Bạch Lập Nhân quát.

Không thèm để ý đến cô nữa, hiện tại phải đánh lui tình địch cái đã.

“Cho dù nha đầu chết tiệt này có quên tôi hay không thì cũng là chuyện của vợ chồng bọn tôi! Không đến lượt người thứ ba như anh xen vào! Bọn tôi đã uống rượu giao bôi, đã bái thiên địa, đã lạy Bồ Tát, cho dù có xuống âm phủ thì cô ấy vẫn là vợ tôi!” Bạch Lập Nhân tức giận chỉ vào nha đầu luôn khiến người ta tức giận, khẳng định chủ quyền.

Tiết Khiêm Quân vẫn cứng ngắc đứng im, tấm thiệp cưới đỏ thẫm kia gần như bị anh ta vò nát.

Phải mất một lúc lâu sau, anh ta mới phun ra được vài chữ: “Vậy thì sao?” Rốt cuộc anh ta cũng biết vì sao đại sư không cho mình đi.

Nhưng Tiết Khiêm Quân không thể không thừa nhận, khi đó nếu anh ta đi theo bọn họ, không biết có giữ nổi bình tĩnh hay không.

“Tấm thiệp này chỉ là bằng chứng kết hôn của nam nữ thời cổ đại, ở hiện tại, dù tên có ghi lên thiếp thì chưa chắc đã được thừa nhận!” Tiết Khiêm Quân quyết không buông tay.

Anh ta mặc kệ, mặc kệ!

“Có thể gọi y tá vào dìu tôi đi toilet được không?” Diệu Diệu suýt nữa khóc thành tiếng.

Ông trời ơi, ai dìu cô với.

Một câu chưa chắc đã được thừa nhận thật sự rất chói tai.

Bạch Lập Nhân bước nhanh lên phía trước, giật lại tấm thiếp rồi giở chăn Diệu Diệu lên.

Eh?

Anh muốn ôm cô đi toilet? Không cần á, điều cô không muốn gặp nhất, điều cô không muốn gặp nhất là loại chuyện này á!

Ông trời ơi, ông cho tình yêu của con thêm chút thẩm mỹ đi!

Diệu Diệu cố sống cố chết ôm lấy thành giường, nhưng Bạch Lập Nhân không hề để ý đến sự phản kháng của cô, chỉ hơi dùng lực đã có thể bể bổng cô lên.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh đông cứng.

Cái này…

Cảm giác ấm nóng ướt sũng trên mông cô – hay còn nói là dưới tay anh…

Trời ạ, anh xui tám kiếp rồi.

Nhưng mà… kệ đi!

Bạch Lập Nhân cố nhịn ý muốn đi rửa tay, bây giờ cướp người có vẻ quan trọng hơn, nghĩ nghĩ rồi anh lại cuốn chăn lên, cuộn chặt cô rồi cố gắng đẩy Tiết Khiêm Quân ra: “Cô ấy đã gả cho tôi nên phải ở cùng tôi, tôi nhất định không cho phép cô ấy không tuân thủ nữ tắc mà đi thuê nhà chung với người đàn ông khác!”

Sắc mặt Tiết Khiêm Quân trầm xuống, nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.

“Người phụ nữ của tôi phải do tôi định đoạt! Hôm nay cô ấy xuất viện!” Nói xong, Bạch Lập Nhân mạnh mẽ ôm Diệu Diệu, không chờ cô mở miệng đã phăm phăm lao ra ngoài.

Tiết Khiêm Quân muốn ngăn, nhưng ngăn không được, đôi mắt thâm trầm thoáng chốc trở nên nguy hiểm, nhưng lại không biết phải phát tiết bằng cách nào.

Anh ta không biết phải làm gì, cũng không có lý do để làm gì cả.

“Bạch, Bạch Lập Nhân…” Diệu Diệu bị ôm ra khỏi phòng bệnh nên kinh hoảng thốt lên ba chữ này.

Bạch Lập Nhân trừng mắt: “Nha đầu, em nhớ được cái gì?”

Aiz da…

Đối diện với vẻ mặt đen thui của anh, Diệu Diệu đành phải cười cười: “Tôi nói rồi mà, khoảng hai, ba tuần sau, tôi có thể cố gắng nhớ được tên anh a! Hơn nữa, hơn nữa, vừa rồi tôi cũng nhìn thấy tấm thiệp kia mà…” Buồn cười thật, anh vậy mà lại cầm theo tấm thiệp đó.

Cô cười gượng vài tiếng, sau đó lại lải nhải mấy lời vô nghĩa: “Ha ha, thì ra tên anh đúng là Bạch Lập Nhân! Vừa rồi tôi cũng không chắc nữa…”

“Em, im, miệng, lại, cho, tôi!” Bạch Lập Nhân không muốn nghe thêm bất kì lời nào nữa.

Không xong rồi! Diệu Diệu nhanh chóng trốn vào chăn bông, không để anh trừng mắt nhìn cô thêm nữa.

Còn nữa…

Cô ai oán nhìn cái túi trên sàn nhà.

Có thể đừng bá đạo như vậy không? Dù gì cũng phải để cô giải quyết chứ!

Cô muốn đi toilet, cô muốn đổi băng vệ sinh!

Chương 5

Động tác phải nhanh, xuống tay phải độc.

Nếu Tiết Hồ Ly am hiểu dùng não thì Bạch Lập Nhân là người thiên về sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề hơn.

Đừng hỏi đến chuyện anh có cần bình tĩnh lại hay không, hay đừng xúc động mạnh như thế, anh chỉ đang khó chịu khi nhìn thấy cảnh nha đầu này rơi vào tay Tiết Hồ Ly mà thôi.

Diệu Diệu vẫn giữ im lặng suốt đường đi, có điều rất hay đưa mắt nhìn trộm anh.

Ánh mắt cô trước kia muốn quyến rũ bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bây giờ đôi mắt sáng rực này ngược lại lại khiến Bạch Lập Nhân cảm thấy thật đoan trang xinh đẹp.

Được rồi, anh thừa nhận, tình nhân trong mắt hóa tây thi. Anh cảm thấy cô không xấu, ít nhất những lúc cô không cười với Tiết Hồ Ly thì anh cảm thấy cô tuyệt đối không xấu.

Xe chạy đến chợ rau trước cửa khu nhà, mẹ Bạch vừa mới mua xong thức ăn, đã đứng ở ven đường chờ con trai từ lâu.

“Lập Nhân, sao hôm nay lại muốn mẹ qua nhà nấu cơm?” Mẹ Bạch vừa nói xong thì nhìn thấy Diệu Diệu bị bọc chăn như bọc bánh chưng ngồi ở ghế phụ ngẩn người.

“Dượng tự giải quyết bữa tối được chứ ạ?” Bạch Lập Nhân không đáp mà hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là có thể.” Mẹ Bạch mở cửa ghế sau ngồi vào rồi lập tức trả lời.

“Tốt lắm, mẹ, phiền mẹ vất vả một chút, để mắt đến Diệu Diệu hộ con.”

Đối mặt với câu nói đầy ẩn ý của Bạch Lập Nhân, mẹ Bạch ngẩn người một lát rồi hí hửng cười: “Được.”

Đứa nhỏ này sao không nói sớm chứ? Nếu nói sớm một chút thì bà đâu có giới thiệu đối tượng cho nó trong lúc Diệu Diệu đang hôn mê. Hơn nữa, nếu biết lòng con mình nghĩ gì thì bà đâu chỉ đi thăm Diệu Diệu một hai lần chứ.

“Em vẫn còn nhớ mẹ anh chứ?” Bạch Lập Nhân quay đầu hỏi Diệu Diệu.

“Nhớ, nhớ rõ…” Cô quẫn bách gật đầu.

“Vậy thì tốt.” Anh hừ hừ.

Hừ, toàn thế giới đều nhớ, chỉ quên mỗi mình anh!

Nhưng dù gì mẹ mình vẫn còn đang ở trên xe, anh cũng không so đo với cô nữa.

Bạch Lập Nhân chạy xe về nhà, không thèm để ý đến thái độ lúng túng của Diệu Diệu, cũng không thèm để ý đến gương mặt cười tươi như gió xuân của mẹ mình, chỉ mở cửa xe ôm cả chăn bông và Diệu Diệu vào lòng, không quên nhắc nhở…

“Mẹ, mẹ đến cửa hàng tiện lợi mua hộ Diệu Diệu gói băng vệ sinh, hình như cô ấy đến kì rồi.” Cái túi kia bị anh vứt lại trong bệnh viện rồi.

Băng vệ sinh?

“Được được được!” Mẹ Bạch càng cười tươi hơn nữa.

Thật tốt quá, không biết từ khi nào mà hai đứa chúng nó đã lặng lẽ phát triển đến bước có thể nhờ nhau đi mua “đồ dùng” hàng ngày thế này.

Thấy Diệu Diệu lúng túng, mẹ Bạch lập tức nhận định tin đồn cô vì người đàn ông nào đó mà tự tử là hoàn toàn vô căn cứ.

Phỏng chừng sang năm có thể tổ chức đám cưới cho con trai rồi. Hi hi.

“Diệu Diệu, con cần cái gì nữa không?” Bà cẩn thận hỏi.

Diệu Diệu vội vàng định nói không cần, dù sao trên đời này cũng có thứ gọi là chợ online, cần cái gì thì cô lên mạng mua là được.

Nhưng…

“Cô ấy tạm thời ở nhà con một thời gian, tiện thì mẹ mua hộ cô ấy bàn chải đánh răng và khăn mặt nhé, còn nữa, quần áo trước kia chắc bây giờ mặc không vừa nữa, mẹ mua thêm vài bộ quần áo và quần áo lót luôn nhé.” Không đợi Diệu Diệu lên tiếng, Bạch Lập Nhân nghĩ nghĩ một lúc rồi sắp xếp.

“Được được được!” Mẹ Bạch gật đầu lia lịa.

Ngay cả đồ lót cũng mua hộ, mờ ám quá đi.

Dưới ánh mắt khoái trá như đang nhìn con dâu của mẹ Bạch, một màu hồng khả nghi từ cổ Diệu Diệu chậm rãi lan lên trên, lan lan lan, lan hết cả khuôn mặt, ngay cả lỗ tai cũng không tha.

Ông trời ơi, quá mất mặt, nếu về sau cô không lấy anh làm chồng thì chắc chắn không còn mặt mũi nào gặp mẹ Bạch nữa!

Bạch Lập Nhân đâu đủ sức để quản xem cô đang nghĩ gì, chỉ chăm chăm ôm cô rời đi.

Về sau, nha đầu này sẽ do anh tiếp quản, anh sẽ không cho cô cơ hội nói từ không.

Sau khi về nhà, Bạch Lập Nhân ném cô lên giường: “Như vậy đi, anh nhờ mẹ anh rửa ráy sơ cho em.”

Cả người cô toàn là máu, đầu tiên phải thay quần áo đã.

Nhưng họ vẫn còn chưa phát triển đến trình độ giúp nhau thay quần áo.

Mặc kệ cô, dù sao anh cũng không phải dạng đàn ông quá cẩn thận, anh phải vào phòng tắm tắm sạch sẽ cái đã. Lúc Bạch Lập Nhân đi ra đã thấy mẹ mình thay quần áo cho Diệu Diệu đâu vào đấy.

“Lập Nhân, áo ngủ mới mua phải giặt qua mới mặc được, mẹ để Diệu Diệu mặc tạm quần áo của con nhé.”

Bà tìm một hồi mới phát hiện ngoài bộ quần áo mặc ngoài thì trên người Diệu Diệu một cọng chỉ cũng không có, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại xuất viện gấp như vậy?!

Hơn nữa, con bà vừa tắm xong đã lập tức gọi điện xuống phòng bảo vệ.

“Các anh nhớ rõ đừng để ai tùy tiện lên nhà tôi, từ hôm nay trở đi nhà tôi không tiếp khách!” Bạch Lập Nhân trảm đinh tiệt thiết, cực kì nghiêm khắc tuyên bố.

Khi hai người phụ nữ trong nhà vẫn còn đang giật mình thì anh đã xoay người lại.

Bạch Lập Nhân nhìn nhìn Diệu Diệu vẫn bị bọc kín mít trong chăn, trên tay cố sống cố chết ôm bộ quần áo bẩn, anh hơi nhíu mày bước lên: “Đưa anh.”

Diệu Diệu biết anh có ý gì, liều mạng lắc đầu.

“Trước kia em hay giúp anh giặt quần áo, hiện tại anh giặt quần áo cho em thì làm sao?” Anh không mặn không nhạt hỏi.

Phân biệt rạch ròi vậy sao?!

“Không được, không được, quần áo, quần áo của tôi…” Máu me be bét a, làm sao đưa anh giặt được!

Người anh em à, anh mắc chứng nghiện sạch sẽ đó!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog